Chuyện là, mỗi khi mình đọc lại mấy thứ cũ mình viết, mình luôn cảm thấy "nổi da gà". là kiểu nổi da gà vì thấy ghê, chứ không phải vì bài viết của mình hay đến mức xúc động.
Khi có dịp nhìn về con người cũ, lúc nào mình cũng thấy nó "thấy ghê" và muốn chối bỏ con người đó. nhưng khi kiên nhẫn hơn một chút, mình lại thấy một người luôn muốn trở nên tốt hơn, dù chưa biết làm thế nào. Mình nghĩ chắc nhiều người cũng từng trải qua cảm giác tương tự. Đó là khi bạn nhìn lại một dòng trạng thái cũ và tự hỏi: “tại sao lúc đó mình nhảm nhí như vậy nhỉ?”
Hay bắt gặp một bức thư mình từng viết (gửi mình, gửi ai đó đặc biệt) với tất cả sự chân thành, nhưng giờ chỉ thấy, thấy ghê.
Nhưng lúc đó, chắc chắc là bạn cũng đã từng như mình, nghĩ rằng mấy dòng vừa viết ra là sâu sắc lắm. Cảm xúc mình dành cho bản thân của vài năm trước thường là: vừa thương, vừa buồn cười, vừa biết ơn. Thương vì mình đã từng thật sự tin những điều đó, từng nghĩ mình đang hiểu rất sâu về cuộc đời. buồn cười vì cách mình diễn đạt, cách mình “làm quá”, hoặc quá khắt khe với chính mình. và biết ơn, vì nhờ có những suy nghĩ ngây ngô ấy, mình mới có mặt ở đây — với phiên bản hiện tại, cũng chưa hoàn hảo, nhưng rõ ràng là đã khác xưa.
Đôi khi ta cứ nghĩ ta vẫn là mình của ngày hôm qua, không mấy thay đổi. nhưng chỉ cần nghe lại một đoạn ghi âm, đọc lại một dòng tin nhắn, hoặc nhớ về một chuyện cũ — là đủ để nhận ra: bên trong mình đã có những chuyển động. có những điều từng nghĩ là chân lý, giờ chỉ thấy... hơi cảm tính. Có những nỗi đau từng tưởng là tận thế, giờ nhìn lại chỉ còn lại một cái nhíu mày thoáng qua. Có những mối quan hệ từng khiến mình sống chết, giờ nghĩ về chỉ còn những ký ức mờ nhạt.
Việc nhớ lại quá khứ, vì thế, không phải để trách mình, cũng không phải để hoài nghi bản thân, mà để hiểu rằng: mọi phiên bản cũ đều có lý do tồn tại của nó.
Vì vậy, mình không xoá những gì thuộc về quá khứ, dù nó đã không còn đúng với mình bây giờ, và chính mình cũng không chắc mình hiểu gì lúc đó. Mình giữ lại — không phải để tự hành hạ, mà để nhắc mình rằng: mỗi phiên bản đã đi qua đều có giá trị của nó. Mỗi cái "quê", mỗi cái "sến", mỗi đoạn "khó đỡ" ấy — đều là bằng chứng sống động rằng mình đã từng sống, và mình đã đi xa được chừng này.
Mình đã làm tốt nhất trong khả năng, trong tầm hiểu biết của mình ở thời điểm đó. việc mình thay đổi không có nghĩa là phiên bản cũ “sai” — nó chỉ đơn giản là “chưa đủ” cho hiện tại mà thôi.
Sau nhiều lần "ớn lạnh" vì những ký ức cũ, mình chấp nhận: không có trưởng thành nào mà không đi kèm với một chút ngượng ngùng. Nếu mình chưa từng thấy "ớn lạnh" vì bản thân cũ, có thể mình chưa thực sự lớn.
cre: onecupofthi